Tĩnh tâm năm 2012b
Ngày đăng: 06/09/2012 Lượt xem: 3179
( Jn.20, 19-31) Anh chị em thân mến .
Có một đoàn hát đi về một vùng quê để phục vụ. trong đoàn hát có một anh hề hết sức nổi tiếng, chuyên đem đến cho người xem những phút thư giãn quí báu. Chỉ cần anh xuất hiện, thì bất cứ một cử chỉ, một hành động nào của anh cũng đem lại cho người xem những liều thuốc bổ bằng những trận cười thoải mái. Nhưng chuyện không mai lại xảy ra. Không biết vì lý do gì mà nơi cư ngụ của đoàn bị bốc cháy. Mọi người lo chạy chữa, còn anh hề lo đi tìm những người xung quanh đến phụ giúp. Nhưng khốn khổ thay, nhưng mọi người nhìn thấy anh, họ rất vui mừng, xúm lại chung quanh.mặt cho anh nói gì, làm gì, họ chỉ có được những nụ cười thỏa thích. Anh càng tỏa ra sự việc nghiêm trọng , càng cầu khẩn, van xin, họ càng thích thú và cho rằng: ở bên ngoài anh hề càng gần với thực tế thì càng biểu diễn xuất thần hơn. Thế là đoàn hát đành phải chịu theo số phận nó đã được định như thế. Họ cố gắng được bao nhiêu thì chỉ có bấy nhiêu thôi, còn sứ mạng của anh hề để cứu cho đoàn hát kể như thất bại. vì chỉ bao nhiêu người chỉ thấy chất hề ở nơi anh ta, cũng với một cung cách đó, cũng với những hành động đó, cũng với những kiểu nói đó và cũng với chính con người đó thì làm sao có thể thuyết phục được người nghe có một cái nhìn khác về anh ta được.
Nghe qua bài phúc âm chắc có lẽ chúng ta không khỏi trách thầm Tôma tại sao quá cứng tin khi nghe các Tông đồ tường thuật lại những gì mình đã chứng kiến, những gì mình đã nghe, những gì đã được chỉ bão. Thữ nhìn lại xem: cũng với những con người đó: những con người đã từng phản bội,những con người đã từng hèn nhát, trốn chạy, những con người đã từng sợ sệt; cho đến giờ này, những thái độ đó vẫn con hiện diện, không có gì thay đỗi. làm sao Tôma có thể tin được lời:
“chúng tôi đã thấy Chúa, chúng tôi đã được nhận Thánh Thần,chúng tôi đã được sai đi…” Vậy mà giờ này họ vẫn còn ngồi ỳ ra đó, vẫn còn sợ sệt,vẫn con bất động, thì hỏi các ông đã thấy, đã tin Chúa sống lại như thế nào? nếu chính các ông không có thái độ tin thật sự, thì việc các ông báo lại cho người khác với một thái độ như thế thì làm sao người nghe có thể tin được, khi nhìn thấy lời nói và hành động hoàn toàn khác như thế. Vậy thì ai là người đáng trách.
Chúa Giêsu không trách tôma, Ngài đã nhìn thấy ,Ngài muốn củng cố lòng tin cho ông. Chúng ta thấy thái độ của ông rất đáng khâm phục: ông đã tỏ thái độ xứng đáng của một người tin thật sự. chắc là ông không phải thực hiện lời nói của mình:phải chạm đến, phải sờ vào. Nhưng khi ông cảm nhận được những gì Thiên Chúa đặt biệt đối xử với ông. Không còn cách nào khác hơn là ông phải tin. Không chỉ bằng lời nói suông nhưng bằng hành động cụ thể.
“Phúc cho những ai không thấy mà tin”.
Lời chúc phúc đã trải qua 2000 năm lịch sử. giờ đây chúng ta có cảm nhận được lời chúc đó cho chính mình, hay chúng ta vẫn ngỡ rằng, lời đó cho ai chứ không phải cho tôi. Vậy thì chúng ta vẫn còn mang nặng tâm trạng của các tông Đồ khi xưa. Chỉ nhìn thấy nổi thống khổ của Chúa Giêsu trên thập giá. Hình khổ thập giá vẫn đè nặng trên con người chúng ta, trong cuộc sống hằng ngày. Đó là chúng ta chỉ nhìn thấy những vất vả của cuộc đời, nên nỗi bi oan khốn khổ luôn đè nặng trong tâm trí. Mặt dù chúa đã sống lại, đã hiện ra, đã truyền lệnh, và đã chúc phúc. Trải qua bao nhiêu năm của cuộc đời, chúng ta vẫn ngồi yên bất động, không có chúc gì thay đổi trong cuộc sống. chúng ta vẫn trình bày bộ mặt thảm sầu của cây thập giá qua cách sống của chính mình. Nhiều khi chúng ta cũng cố gắng thực hiện lệnh truyền của chúa của Chúa phục sinh: thông báo cho mọi người biết nhưng không kết quả, vì chúng ta chỉ cần lời nói, nhưng hành động vẫn hoàn toàn khác. Chúng ta hay phiền trách người này người nọ kém lòng tin, chúng ta chỉ biết quy lỗi cho người. nhưng có khi nào ta tự nhìn lại bản thân, nhìn lại cách sống của chính mình xem. Chúng ta chưa sống thật với lời chúc phúc, cũng chưa sống được với niềm vui phục sinh mà chúng ta lãnh nhận, thì làm sao thông báo cho ai được. dùng lời lẽ để chứng minh cho đức tin là một đều tốt, nhưng tốt hơn và cần hơn là hành động cho người khác thấy niềm tin của mình. Đó là đều mà các bạn của Tôma lẽ ra phải có, nhưng không có, con chúng ta, chẳng lẽ trong cuộc sống đời thường, mình cũng vẫn là một anh hề trên sân khấu, để đến khi kết cuộc chúng ta không có đều gì có thể tin được sao? Như vậy, hậu quả của ta lãnh nhận được như thế nào?
Chúng ta cùng nhau cầu xin Chúa cho mỗi người nhận được sự sống mới của Chúa, và biết sống mới sự sống mới, sự phục sinh trong cuộc sống đời thường.
Quay Lại
TIN TỨC LIÊN QUAN